Trên đường tài xế trở lại khu nhà nghỉ bên bờ biển , tui đ. tự hứa với chính mình rằng , trong vòng hai tuần , tôi sẽ cố gắng trở nên một người chồng và một người cha biết thương yêu. Chỉ thương yêu thôi , không “nếu” , “và” hay “nhưng” gì cả.
Ý tưởng đó chợt đến khi tâm tưởng tôi đang mê mải với lời một nhà tâm lý trên đài phát thanh được phát qua chiếc radio lắp sẵn trên xe. Thông điệp anh ta đưa ra được trích từ Kinh Thánh rằng những người chồng cần biết quan hoài và thương yêu vợ mình. Nhà tâm lý còn nói: “Tình yêu do lý trí của chính ta quyết định. Mỗi người có xác xuất lựa chọn người mình yêu thương”. Nhìn nhận lại bản thân , tôi phải thừa nhận rằng tôi là một người chồng ích kỉ và tình yêu giữa chúng ta đang chết dần do sự vô tâm vô tính của tôi. Điều đó thể hiện ở những việc vô ngần lặt vặt như tôi hay lạu bạu rằng Evelyn chậm chạp; tôi nhất quyết đòi bật kênh truyền h.nh mà tôi muốn xem; tôi ném những tờ báo cũ đi dù biết rằng Evelyn vẫn muốn đọc. Vâng , trong hai tuần , điều đó phải thay đổi.
Các bài viết liên quan:
- Quản Lý Con Cái Trong Chuyện Tình Yêu Như Thế Nào Cho Hợp Lý
- Tình Hình Chính Trị Căng Thẳng Giữa Nga Và Hy Lạp Như Thế Nào
- Các Giải Pháp Tháo Gỡ Giúp Tăng Trưởng Cho Thị Trường Bất Động Sản Hiện Nay
Và thực sự mọi thứ đã thay đổi , thay đổi ngay từ khi tôi hôn Evelyn ở cửa rồi nhẹ nhõm cất lời khen: “Em mặc chiếc áo len màu vàng này rất đẹp đấy”.
“Ôi Tom , anh cũng nhận ra sao!” – Cô ấy thốt lên đầy kinh ngạc và hạnh phúc. Đâu đó trên vẻ mặt Evelyn đan xen chút khó hiểu.
Sau một chuyến đi dài , tôi muốn ngồi nghỉ và đọc sách , nhưng Evelyn lại gợi ý đi dạo trên bãi biển cùng cô ấy. Tức thời , tôi từ chối , nhưng sau thời gian ấy tôi nghĩ “Cả tuần nay Evelyn đã phải ở đây một mình cùng bọn trẻ , bây chừ cô ấy chỉ muốn những phút giây riêng tây bên mình”. Nghĩ rồi , tôi đứng lên cùng cô ấy đi dạo dọc bờ biển trong khi bọn trẻ mê mải thả diều.
Và mọi việc cứ thế tiếp diễn. Hai tuần tôi không gọi điện đến công ti đầu tư ở phố Wall dù tôi làm giám đốc , thay vào đó , chúng ta tới thăm viện bảo tồn ( nơi mà dĩ vãng tôi từng rất ghét đến ). Tôi cố gắng không phàn nàn tiếng nào khi sự để sẵn của Evelyn khiến cả hai trễ giờ hẹn hẹn ăn tối. Ngồi nghỉ và hạnh phúc , đó là cảm giác mà tôi có được trong và sau kỳ nghỉ. Tôi tự hứa với mình rằng tôi không được quên rằng mình đang lựa chọn yêu thương.
Và một chuyện khá khôi hài đã xảy đến với thử nghiệm của tôi. Giúp đỡ tiền của đến bây chừ tôi và Evelyn vẫn còn bật cười khi nhớ về nó. Trong đêm cuối cùng ở nhà nghỉ , khi đang để sẵn đi ngủ thì Evelyn nhìn tôi , vẻ mặt đầy lo lắng.
-Chuyện gì vậy em? – Tôi hỏi cô ấy.
-Tom…- Evelyn nói , giọng đầy găng. – Anh có biết điều gì đang xảy đến với em không?
-Ý em là sao?
– À , … thì về lần khám bệnh vài tuần trước… bác sĩ… ông ấy có nói gì với anh về em không?
Tom , anh thật tốt với em… có phải em sắp chết không? Phải mất một phút chúng ta cùng im lặng , sau thời gian ấy , tôi phá lên cười.
– Không em yêu ạ! – Tôi nói rồi ôm cô ấy vào lòng. – Em sẽ không chết. Chỉ là anh đang bắt đầu thực sự sống thôi!
Thứ Tư, 22 tháng 6, 2016
Hãy Biết Trân Trọng Thời Gian Và Những Người Xung Quanh Bạn
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét